Vì có vẻ ngoài ưa nhìn nên thời còn con gái tôi được nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng rồi tôi lại chọn anh. Anh không phải là đẹp trai nhất, giàu có nhất trong số những người tán tỉnh tôi, nhưng ở anh tôi cảm nhận được sự chân thành từ tận đáy lòng.
Sau gần 4 năm hẹn hò, chúng tôi tiến đến hôn nhân. Mặc dù lúc yêu, anh chẳng có điểm gì khiến tôi phải chê cả, nhưng khi chuẩn bị cưới tôi cũng không khỏi lo lắng bởi nhiều người nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, đàn ông trước và sau khi cưới sẽ khác, không còn quan tâm như trước. Nhưng sau 3 năm hôn nhân, tôi nghĩ tôi đã lấy đúng người rồi, tôi thật may mắn khi có một người chồng như anh.
Chiều hôm trước đi làm về, tôi đã thấy chồng ở nhà và đang cặm cụi rửa bát đũa mà lúc sáng tôi nấu ăn chưa kịp rửa. Trên bàn có một chiếc túi bóng đen khiến tôi không khỏi tò mò.
– Túi gì đây chồng?
Anh chưa kịp trả lời, tôi đã mở ra và thấy mấy bịch băng vệ sinh. Lúc này chồng mới nói:
– Anh mở cái tủ lavabo ra lấy giấy vệ sinh, thấy băng vệ sinh của em sắp hết rồi nên anh mua đúng loại ấy cho em.
Về nhà thấy chồng đang rửa bát, có túi đen trên bàn tôi liền mở ra. (Ảnh minh họa)
Tôi không biết hành động ấy có ý nghĩa gì với các chị em không, nhưng với tôi đó là một bầu trời yêu thương. Hai đứa yêu nhau 4 năm rồi cưới, đến giờ được thêm 3 năm, vậy là đã 7 năm bên nhau. Chồng tôi có một điểm mà tôi rất yêu, đó là anh cực kỳ tâm lý. Nhiều khi chỉ là những thứ đơn giản thôi nhưng ẩn sâu trong đó là cả sự quan tâm, săn sóc đặc biệt.
Chẳng hạn như son gần hết, chưa kịp mua tôi đã thấy anh mua son mới cho mình, nước hoa gần hết là anh đặt ngay cho tôi lọ mới. Khi tôi chuẩn bị đi công tác, thấy tôi kéo vali ra, anh liền đến ngồi cạnh rồi nhẹ nhàng bảo: “Em soạn đồ đi, anh gấp xong anh xếp vào cho”. Anh còn đi lấy nào là dầu gội đầu, nước hoa, khăn tắm… rồi kiểm tra lại giúp vợ xem đủ đồ chưa nữa.
Tôi hay ăn đêm, bụng thi thoảng chuẩn bị đi ngủ lại kêu ọc ọc, nhưng vì lười nên đành nhịn, cũng chẳng kêu ca gì. Nhưng mỗi lần như vậy chồng tôi lại quay ra hỏi: “Em đói à? Em ăn mì không anh nấu cho?”, “Em ăn cơm rang không, anh rang cho?”, “Em ăn cháo đêm không, anh đi mua cho?”,… Không cần trả lời, chỉ cần tôi cười một cái là y như rằng anh sẽ tự động dậy đi làm cho tôi ăn luôn.
Chỉ cần nghe tiếng bụng tôi reo lên vì đói, anh sẽ đi nấu đồ ăn cho tôi ngay. (Ảnh minh họa)
Mỗi lần chuẩn bị đi dự tiệc cuối năm, chồng đều chủ động chở tôi đi mua sắm: “Tối anh đưa em đi mua váy với túi xách nhé? Đi dự tiệc thì phải xinh chứ, mấy cái váy của em toàn mặc đến đấy rồi, đồ con gái chỉ cần mặc một lần đã cũ, không như đàn ông bọn anh!”.
Hay như đợt cuối năm vừa rồi tôi phải chạy deadline, mỗi sáng anh đều chuẩn bị bữa sáng và cơm trưa để hai đứa mang đi làm ăn. Đã vậy anh còn vắt nước cam, cho vào bình sẵn để tôi tiện mang đi làm. Nhiều lúc bảo anh không cần phải như vậy đâu nhưng chồng bảo: “Dạo này em làm việc vất vả quá, anh vắt nước cam cho em uống cho có sức đề kháng”.
Thôi kể ra thì bao nhiêu cho đủ. Chúng tôi chưa giàu có, vẫn phải ở nhà thuê, đi chiếc xe số cũ kỹ nhưng tình cảm luôn đong đầy. Hạnh phúc đơn giản là như vậy, cần gì phải quà thật to, thật đẹp đâu đúng không các chị em?
Không biết mai này ra sao, khi tôi nhan sắc tàn phai anh có còn yêu thương, quan tâm tôi như vậy không. Nhưng thôi thì mưa ngày nào mát mặt ngày đó, cứ trân trọng hạnh phúc hiện tại, tận hưởng những gì mình đang có đi nhỉ?
Nói xong chị Yến đứng dậy xin phép ra về còn bà thì đã tức đến nghẹn lời không nói được câu nào. Khi anh tôi về, mẹ nổi giận bắt anh chia tay chị Yến.